Đỉnh điểm của sự mê hoặc rất đời, rất phàm tục, nhưng lại là một câu chuyện vừa thầm kín mà phóng khoáng gợi cảm là “Người được chọn: một ký sự viết về một nghề nhạy cảm, hành vi nhạy cảm nhưng thật xúc độngvà không giống như một cuộc mua – bán vô cảm được mặc định.
Một mê hoặc khó cưỡng khác trong Thõng… ơi!là việc có đủ bốn món ăn chơi tao nhã của văn nhân tài tử: cầm-kỳ-thi-họa. Người đọc khó mà hững hờ với những phác thảo chân dung vừa đơn sơ vừa phức tạp, những góc khuất cuộc đời của nhiều tên tuổi giới“nghệ”, những bí ẩn đằng sau tác phẩm được giải mã…
Đó là chân dung mờ mờ nhân ảnh của một nhà điêu khắc nổi tiếng trong Tôi là một khoảng không thời gian, không đầu, không cuối; là người họa sĩ “tài hoa, lắm trò nhiều tích, sợ buồn, sợ cô đơn, thèm bạn bè, thèm tâm sự" trong Những nỗi niềm ngang trời; là một "ả" văn nổi tiếng của văn chương Việt đương đại trong“Cuối cùng thì đàn bà muốn gì?; hay một nhà văn luôn ám ảnh với nhiều câu chuyện không thể viết ra được trong Nỗi buồn chiến tranh...
Trong những cuộc đối thoại rất đời thường với nhiều nhân vật nổi tiếng ấy, hình như ai cũng có mong muốn một sự an bình, thảnh thơi, cũng có những khoảnh khắc muốn “thõng”…