Minh Long. Hai mươi hai tuổi. Vẫn thất nghiệp. Vẫn độc thân.
Hai mươi hai tuổi. Đủ lớn để nghĩ tới tương lai. Sợ. Mình không có đủ thời gian. Để thực hiện những dự định. Hay sợ. Mình không có dự định nào.
Buổi sáng. Ngày bước sang tuổi hai mươi ba. Minh Long tỉnh dậy. Với một câu hỏi lớn trong đầu. Sau này chết đi. Mình sẽ được mai táng. Như thế nào nhỉ?
…..
Có ai đó đứng sau lưng. Nói. Còn trẻ như vậy. Mà đã nghĩ tới cái chết. Hỏi. Cảm xúc này đến từ lúc nào. Minh Long đáp. Từ một lần ngại lau chùi.