gọc đi du học, lấy chồng rồi định cư luôn ở Nhật, thỉnh thoảng mới về thăm nhà.
Sau Ngọc, Dịu cũng rời khỏi Phố Hoa. Vắng cô, khu phố quen thuộc quanh năm tươi rỡ màu sắc và ngát hương hoa ấy bỗng trở nên không còn như xưa nữa đối với Quân. Trong các thư điện tử hay thư qua bưu điện bạn bè gần xa, Quân thường viết câu mở đầu: "Phố Hoa Phai ngày tháng năm... ".
Có lần thư về cho Dịu, Ngọc viết: "Chỉ vì vắng em mà trong mắt Quân, tất thảy hoa ở phố nhà chúng mình phai tàn hết, em hãy về mau cho hắn bớt... gàn!".
Ngôi nhà lớn bây giờ chỉ còn ông Thái, bà Thu và bà Nẫm. Trang vẫn còn trong tâm tưởng mỗi người nên thỉnh thoảng họ lại nghe giai điệu trống quen thuộc ấy vẳng từ căn phòng hoang vắng Dịu bỏ lại. (Trích một đoạn trong cuốn Phố Hoa Phai