Ngày 4 tháng 5, một ngày rất đặt biệt, người ta thường gọi là tiết Thanh Minh.
Theo quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, vào tiết Thanh Minh người ta thường đi tảo mộ, nên cấm kị chuyện hôn nhân cưới gả.
Ngày hôm đó, một nam, một nữ loạng chà loạng choạng, khoác vai ôm eo, uốn a uốn éo cùng nhau đi vào cục dân chính. Cô gái đặt phịch chai rượu lên mặt bàn, câu đầu tiên nói ra chính là:
“Kết hôn, tôi muốn kết hôn cùng người đàn ông này”.
“Cần hộ khẩu và chứng minh thư nhân dân, mời qua kia phô tô. Sau đó qua chỗ kia chụp ảnh.
Có điều tôi vẫn muốn góp ý với hai người nên chờ tỉnh rượu rồi mai hãy quay lại đăng kí. Đừng có để đến mai lại sang phòng bên cạnh làm thủ tục li hôn, tăng thêm gánh nặng công việc cho chúng tôi, như vậy sẽ không có đạo đức chút nào”. Cô nhân viên liếc nhìn cô gái nọ không chút thiện cảm, lời nói cũng rất nghiêm khắc, thực lòng cô muốn cứu vớt người đàn ông tràn đầy sức quyến rũ kia.
Có điều tôi vẫn muốn góp ý với hai người nên chờ tỉnh rượu rồi mai hãy quay lại đăng kí. Đừng có để đến mai lại sang phòng bên cạnh làm thủ tục li hôn, tăng thêm gánh nặng công việc cho chúng tôi, như vậy sẽ không có đạo đức chút nào”. Cô nhân viên liếc nhìn cô gái nọ không chút thiện cảm, lời nói cũng rất nghiêm khắc, thực lòng cô muốn cứu vớt người đàn ông tràn đầy sức quyến rũ kia.
