Giữa buổi giao thời, chứng kiến những đám cưới Tây – Ta, đã đặt ra cho tác giả những câu hỏi: Những cuộc phối hợp của một số đông phụ nữ nước nhà với những người Tây phương, liệu có đáng là những cuộc nhân duyên hẳn hoi không? Hay đó chỉ là, chỉ hao hao giống, chỉ đáng gọi là một thứ “kỹ nghệ”?
Nhưng bấy nhiêu chưa đủ để tác giả đi viết một thiên phóng sự với cái nhan đề “Kỹ nghệ lấy Tây”.
Mãi đến một buổi sáng kia, một me Tây trước vành móng ngựa đã nói một câu khiến cho công chúng quên khuấy đi mình đang ở chỗ trang nghiêm, tưởng dè lúc đó đương xem hát bội mà thích chí cười ồ. Còn hai ông biện lý và chánh án thì ngẩn người nhìn nhau rồi mỉm cười.